Cảm ơn trời, cuối cùng chồng tôi cũng đã có sự trưởng thành!
Ở tuổi 28, tôi kết hôn với chồng cùng tuổi, bạn học đại học. Tôi đã tưởng rằng mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng thực tế lại đầy mệt mỏi và lo âu. Khi chưa có con, tôi phải chăm sóc chồng như một đứa trẻ, anh chỉ biết chơi game và xem phim, không giúp đỡ việc gì trong nhà. Tôi thường xuyên phải tìm đồ cho anh, dù chúng đều nằm trong tủ. Khi tôi mang bầu và nghén nặng, anh chỉ biết phụng phịu nói: “Vợ ơi, thương vợ quá, sau này con mà không nghe lời vợ, anh sẽ tét mông nó”.
Anh thường hỏi tôi thích ăn gì để mua, và tôi rất cảm động khi anh chịu khó phóng xe, dù trời mưa hay đêm khuya, để mang về cho tôi những món như cháo đậu xanh hay chè đậu đỏ. Tuy nhiên, anh lại không chú ý đến sự bừa bộn trong nhà. Nếu tôi nằm một chỗ hai ngày, nhà sẽ trở thành bãi rác, với vỏ giấy và đồ ăn vặt vương vãi khắp nơi. Khi tôi phàn nàn, anh chỉ cười và hứa sẽ chú ý hơn. Sau 4 tháng mang bầu, tôi bắt đầu dọn dẹp và nấu ăn cho chồng. Mặc dù vẫn có áp lực công việc, mọi thứ dần tốt đẹp hơn. Chồng tôi tuy lười biếng và vô tâm nhưng rất yêu thương tôi. Giờ bầu 8 tháng, tôi bị phù chân, đi lại khó khăn nên lại không chăm chút việc nhà.
Sau khi đi làm về, anh thấy tôi nằm xem phim trên sô pha và tự đi tìm đồ ăn. Khi phát hiện bếp không có gì, anh hỏi tôi có mệt không và đề nghị gọi đồ ăn. Anh gọi hai chiếc pizza nhưng liên tục than đói và chờ lâu. Trong khi đó, tôi chỉ mới uống một ly sữa từ sáng. Tôi cảm thấy buồn vì sự vô tâm của anh, biết anh không biết nấu ăn nên không mong chờ gì ở anh. Nhìn những người chồng khác chăm sóc vợ mang thai, tôi thấy chạnh lòng. Anh chưa bao giờ pha cho tôi một cốc sữa và chỉ hỏi tôi thích ăn gì để mua, nếu tôi lắc đầu, anh lại quay về chơi game. Ngày sinh, tôi phải chờ 8 tiếng với cơn đau bụng, anh lại bảo nếu tôi không dùng giường thì anh sẽ nằm.
Sau khi nói xong, anh leo lên giường và ngáy suốt 4 tiếng để bù lại giấc thiếu hôm trước khi đưa tôi đến bệnh viện. Hai người cùng phòng cười trêu "Chồng chị vô tư nhỉ". Lần đầu bế con, anh rơi nước mắt và cảm ơn vợ, điều này khiến tôi an lòng phần nào, xóa nhòa những suy nghĩ về sự vô tâm của anh. Tuy nhiên, anh vẫn không giúp đỡ gì trong việc chăm sóc con, vẫn mải mê với điện thoại và máy tính. Tôi cảm thấy kiệt sức khi phải chăm sóc hai đứa trẻ, vừa lớn vừa bé. Có những đêm, tôi phải thức đến 2 giờ sáng vì con đòi trò chuyện. Một lần, khi con 7 tháng tuổi, đang chơi cạnh bố thì đi vệ sinh ra quần. Anh hoảng hốt gọi tôi vào lau rửa, nhưng khi tôi bảo anh bế con thì anh phản ứng mạnh mẽ, lo lắng sẽ bị bẩn.
Tôi vừa bế con vào nhà tắm vừa ngẫm nghĩ về chồng. Sau khi chịu đựng tính trẻ con và sự vô tâm của anh, tôi quyết định đề nghị sống ly thân khi con được 9 tháng. Ban đầu chồng tưởng tôi nói đùa, nhưng khi thấy tôi nghiêm túc, anh lo lắng hỏi lý do. Dù anh khẳng định chúng tôi đang hạnh phúc, tôi không cảm thấy như vậy và muốn có thời gian để suy nghĩ về khả năng ly hôn. Anh tái mặt và hỏi tôi có còn yêu anh không, lo sợ tôi sẽ bỏ anh. Tôi rất thương chồng, nhưng nhận thấy anh vẫn như một đứa trẻ lớn chưa tự chăm sóc bản thân. Dù hiểu rõ tính cách của anh, tôi vẫn quyết định về nhà mẹ đẻ. Trong 4 tháng đầu, anh thường xuyên gọi điện hỏi thăm, nói nhớ vợ con và chia sẻ về cuộc sống khó khăn của mình, thậm chí còn sụt 4kg.
Tôi hình dung anh ngồi giữa bừa bộn, ăn đồ gọi bên ngoài cả tháng. Tôi tự nhắc mình không trở lại làm mẹ, vợ hay giúp việc cho anh. Ba tháng sau, anh ít làm phiền hơn, chỉ thỉnh thoảng nhắn "Nhớ 2 mẹ con. Chờ em và con quay về", nhưng tôi vẫn cố dửng dưng không trả lời.


Source: https://afamily.vn/tam-su/cam-on-troi-cuoi-cung-chong-toi-cung-da-truong-thanh-roi-20141029110829764.chn